tôi nhớ đường môn thuở CÔNG THÀNH
mang dòng sát thủ nỗi vang danh
vài trăm trận đánh ngoài biên ải(tống,kim)
khiến kẻ oai hùng phải khiếp kinh
liệt vô hư phát phi đao nhỏ
kẻ ngã người run dáng đen sì
cố nhấc chân đi mà ko đặng
thôi đành ôm hận ngủ bên rương
nhiếp hồn ai vẽ trên cung quảng
khiến khách anh hùng phải đắng cay
một bóng trăng khuya rơi lặng lẻ
ngàn đao ghim chặt giữa sa trường
SƠN HÀ nỗi sóng đời lãng khách
bạo vũ kiêu hùng ta cứ xoay
ta xoay,ta xoáy, người điên đão
giữa đám quần hùng ta cũng xoay(sặc)
nhưng mà hôm nay ta hổng xoay
hổng xoáy như xưa được nửa rùi
hổng còn có kẻ co giò chạy
mà để tụi bay mặc sức xoay
than ôi! TÌNH NGHĨA GIANG HỒ nhỉ
khiến khách giang hồ ngậm đắng cay
MÊ TUNG ta lướt vào đêm tối
tìm chút tro tàn của ngày xưa